[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

/

Chương 2843: Ứng Chiến (2)

Chương 2843: Ứng Chiến (2)

[Dịch] Toàn Cầu Cao Võ

8.295 chữ

10-03-2024

Trong lúc các phe đang bàn tán, ngày mùng 3 tháng 5, Nhân Vương Phương Bình đáp lại, ứng chiến!

Sau ba ngày, ngày mùng 6 tháng 5, Trường Sinh kiếm khách Lý Trường Sinh, chiến Vẫn Diệt của phe Phong Thiên!

Phương Bình đồng ý rồi!

Lời ứng chiến vừa lan ra, Tam Giới náo động!

Nhân Vương thỏa hiệp rồi. Nhân Vương cường thế bá đạo lại chọn thỏa hiệp, đồng ý cho Lý Trường Sinh vừa chứng đạo tuyệt đỉnh nghênh chiến một vị cường giả cấp Đế, đây rõ ràng là chịu chết, là bia đỡ đạn!

Trong lúc nhất thời, dư luận vang vọng Tam Giới.

"Nhân Vương sợ rồi!"

"Ai cũng nói Nhân tộc vô địch, bây giờ chẳng phải là sợ rồi sao, ném Trường Sinh Kiếm ra ngoài để đối phó với phe Phong Thiên.."

"Phương Bình vốn ích kỷ... nhưng lựa chọn từ bỏ Trường Sinh Kiếm, bảo toàn Nhân tộc, cũng có thể hiểu được"

"Không sai, tình cảnh của Nhân tộc không tốt lắm, Phương Bình đắc tội quá nhiều người, nếu bây giờ trở mặt với phe Phong Thiên, Nhân tộc sẽ càng gặp nguy hiểm"

"Phong Thiên thật sự rất mạnh sao?"

"Nghe nói có Thiên Vương tọa trấn!"

"Chẳng trách, tuy Phương Bình có thể chiến Thánh Nhân, nhưng vẫn còn chênh lệch khá lớn với Thiên Vương, Thiên Đình đã được lập lại, chín Thánh gần như đối đầu với hắn, nếu còn đắc tội thêm một vị Thiên Vương, ai cũng không bảo vệ được hắn"

Có người cười nhạo, có người hiểu được sự lựa chọn của Phương Bình.

Hắn phải lựa chọn giữa tương lai của Nhân tộc và Trường Sinh Kiếm, rất khó, nhưng Phương Bình là Nhân Vương, hắn lựa chọn Nhân tộc, từ bỏ Trường Sinh Kiếm, thật ra cũng có thể hiểu được.

Dù mọi người đều đang trào phúng, nhưng trong lòng vẫn cảm khái, Phương Bình sống quá khổ. Đưa ra lựa chọn như vậy, chỉ sợ hắn cũng rất đau lòng.

Ma Đô - Ma Võ.

Phương Bình có biệt thự riêng của mình ở đây. Bên ngoài biệt thự, mấy vị cường giả Ma Võ người đầy máu dồn dập trở lại.

Đường Phong đỏ mắt, cách cửa lớn, hô to: "Phương Bình, ngươi thật sự muốn để Lý viện trưởng đi chịu chết sao? Chỉ là một trận chiến, dù cho chết trận, cũng không thể để cho người mình đi chịu chết!"

"Hiệu trưởng Phương!" Trong đám người cũng không thiếu người trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng cao, lớn tiếng nói: "Chỉ là một trận chiến mà thôi! Hiệu trưởng chinh chiến tứ phương, chưa từng thỏa hiệp, lần này tại sao phải đồng ý với đối phương, hắn là cấp Đế, dựa vào cái gì muốn khiêu chiến Lý viện trưởng? Hiệu trưởng, ngài muốn nhìn Lý viện trưởng đi chịu chết sao?"

"Hiệu trưởng! Lý lão sư hộ đạo cho ngài, đi con đường vạn đạo hợp nhất, khi đó, đây là đường cùng! Hiện nay, Nhân tộc hưng thịnh, người người dám chiến, tại sao hiệu trưởng phải đồng ý trận chiến này! Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với phe Phong Thiên!"

"Liều mạng!"

Đám người này đến đây để xin tha mạng.

Bọn họ không muốn nhìn thấy Trường Sinh Kiếm tử vong!

Ông lão này chinh chiến nhiều năm vì Nhân tộc, lần trước còn tiếp viện Cấm Kỵ Hải, dùng thực lực cấp chín để đánh giết tuyệt đỉnh, chứng đạo!

Sao có thể từ bỏ thiên kiêu Nhân tộc như vậy được?

Một đám người trẻ tuổi, hai mắt đỏ như máu, có người vung tay hô: "Hiệu trưởng Phương! Bộ trưởng Phương! Phương Nhân Vương! Vua cũng thua thằng liều, không thể vì leo cao mà sợ hãi! Càng sợ, càng dễ có chuyện!"

"Hôm nay ngươi từ bỏ Lý viện trưởng, ngày mai ai còn dám chiến đấu cho Nhân tộc nữa?"

"Đúng vậy, hiệu trưởng, xin hiệu trưởng thu hồi mệnh lệnh! Chúng ta tuy yếu, nhưng cũng nguyện đánh một trận, có chết nhiều người hơn nữa cũng phải cho đối phương thấy huyết tính của Nhân tộc, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!"

"Im miệng hết đi!" Lúc này, phía sau xuất hiện một đám người, là đám người Lưu Phá Lỗ.

Người Lưu Phá Lỗ đầy mùi máu tanh, quát to: "Làm gì thế hả? Bức cung sao? Phương Bình có cân nhắc của Phương Bình, các ngươi chỉ biết lỗ mãng nói bậy, biết cái gì mà nói!"

Lưu Phá Lỗ quát to: "Phương Bình không khó chịu sao? Lý Trường Sinh là ai? Là xác chết di động do chính hắn mang ra từ địa quật Nam Giang, vì Lý Trường Sinh, Phương Bình suýt chút đã bỏ mạng mấy lần, làm gì cần tới các ngươi đến xin tha mạng hả?"

Lưu Phá Lỗ cả giận nói: "Nếu chúng ta đủ mạnh, hắn cần gì phải làm như vậy! Cần gì phải bắt Phương Bình đưa ra lựa chọn như vậy! Hắn có thực lực cấp Thánh Nhân, hắn cần gì phải sợ phe Phong Thiên?"

"Hắn làm thế là vì các ngươi, vì chúng ta! Vì toàn thể nhân loại!" Hai mắt Lưu Phá Lỗ đỏ tươi như máu: "Yếu thì phải chịu đòn, thấp bé thì phải nhận mệnh! Chỉ có thể lựa chọn phương thức lợi nhất cho chúng ta để giải quyết! Một thế lực có Thiên Vương tọa trấn, liều... Ai đi liều? Các ngươi hả? Các ngươi còn không có tư cách đi chịu chết!

Chẳng phải chỉ có thể để Phương Bình liều thôi sao? Hắn chết rồi, các ngươi làm gì còn sống dễ dàng như vậy được nữa?

Các ngươi đang ép hắn đi chịu chết, một đám ngu xuẩn!"

Lưu Phá Lỗ cả giận nói: "Phương Bình có sợ chết không? Nếu không bị chúng ta liên lụy, hắn sống ở Tam Giới còn thoải mái hơn chúng ta! Thế mà hôm nay lại có người chạy đến chất vấn hắn chỉ vì một quyết định, các ngươi có bản lĩnh như vậy thì tự mình đi đi, nếu các ngươi có thể giết Thiên Vương, các ngươi làm chủ!" Lưu Phá Lỗ không mạnh, chỉ là cấp chín, nhưng ông đã rất già, ở Ma Võ, ông có tư cách lên tiếng cao hơn tất cả mọi người.

Ông vừa lên tiếng, mọi người đều im như thóc.

Đường Phong đỏ mắt, thấp giọng nói: "Lưu lão, chúng ta không nghi ngờ Phương Bình! Chúng ta... Chúng ta chỉ là không cam tâm!"

"Không cam tâm là vì ngươi yếu!" Lưu Phá Lỗ phẫn nộ quát: "Ngươi đánh giết đối phương đi! Ngươi làm thịt cái tên phe Phong Thiên kia chẳng phải là được rồi sao! Ngươi có tư cách không cam tâm sao? Ngay cả tư cách ngươi cũng không có! Cuồng Sư Đường Phong tưởng mình là Cuồng Sư Thiên Vương à?"

Lưu Phá Lỗ chỉ vào mũi của Đường Phong, mắng: "Ngươi cũng là thế hệ già của Ma Võ rồi! Lại chạy đến làm trò vớ vẩn với một đám nít ranh! Ai cho ngươi lá gan đến chỗ Nhân Vương tu luyện để xin tha mạng?

Nhớ kỹ, Nhân Vương! Sự sống còn của Nhân tộc, chính là nhờ Nhân Vương!

Người người bình đẳng, thì thế giới hòa bình!

Thời điểm này là thời điểm tồn vong của Nhân tộc, Nhân Vương chính là trời, ngươi bị điên à, vớ vẩn!"

Lưu Phá Lỗ nhìn xung quanh, phẫn nộ quát: "Không phải người người bình đẳng sao? Nếu không phục thì đi giết tên kia đi! Ta sẽ không ngăn cản, ai giết được tên khốn kia, trận luận bàn này sẽ bị hủy!

Không được thì giết chín vị Thánh Nhân địa quật đi, ta Nhân tộc cũng dám tử chiến đến cùng với phe Phong Thiên!

Không có bản lĩnh, chỉ biết gào, gào cái gì, cút ngay hết cho ta!"

Mọi người siết chặt nắm đấm, có người thấp giọng khóc nức nở: "Lưu lão... Chúng ta... Chúng ta thật sự không muốn nhìn thấy Lý lão sư...

"Lưu lão! Vận mệnh Lý lão sư thăng trầm, sau khi bị thương ở cấp sáu, ẩn núp mười năm, bị trảm kim thân, suýt chút đã thân tử đạo tiêu... Bây giờ vất vả lắm mới chứng đạo tuyệt đỉnh...

Chảy máu không đổ lệ, đây là một trong số các khẩu hiệu của Ma Võ.

Nhưng hôm nay, một đám người trơ mắt nhìn Lý Trường Sinh đi chịu chết, có người không nhịn được mà rơi lệ. Bọn họ biết Phương Bình không dễ dàng, nhưng tự tay đưa Lý Trường Sinh đi chết, thực sự bọn họ không làm được!

Có người nghĩ đến Phương Bình, Phương Bình và Lý Trường Sinh tình như cha con, có lẽ bây giờ... người khó chịu nhất vẫn là Phương Bình.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí tràn đầy bi thương, ai cũng lộ vẻ buồn bã.

Đường Phong bóp nát nắm đấm, máu vàng nhỏ xuống, sau đó gầm lên một tiếng, xoay người rời đi, nổi giận nói: "Chiến! Đi chiến đấu! Chiến đến cấp chín, chiến đến tuyệt đỉnh, chiến đến Thiên Vương! Chết một Lý Trường Sinh, Nhân tộc ai cũng là Trường Sinh Kiếm!"

Đường Phong cũng không cam tâm! Hắn cũng phẫn nộ.

Nhưng Lưu Phá Lỗ nói mấy câu, khiến lòng hắn nhấc lên sóng biển ngập trời. Đúng, chúng ta không cam lòng, nhưng ngay cả tư cách không cam lòng chúng ta cũng không có. Chúng ta không có tư cách phán xét lựa chọn của Phương Bình, bởi vì Phương Bình đang giúp chúng ta sống sót.

Nhưng tại sao lại không can tâm như vậy chứ?

Hai mắt Đường Phong đỏ như máu, cấp tám... cấp tám rác rưởi!

Ta còn chưa đủ to gan! Không đủ dũng mãnh!

Cấp tám chỉ có thể đánh cấp tám sao?

Năm xưa, cấp tám Nhân tộc không phải cũng chiến cấp chín sao?

Tại sao không dám! Ai nói cấp tám nhất định chỉ có thể chiến cấp tám!

Chiến cấp chín!

Dù không địch lại, nhưng cảm ngộ giữa sự sống và cái chết cũng sẽ kích thích tiềm lực bạo phát, giúp mình đi nhanh hơn một chút!

1736 chữ

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!